Chợt nhớ ra mình U bảy mươi
Nửa đà heo héo nửa còn tươi
Hàm răng xiêu tó gần như mếu
Đầu tóc xơ rơ lạ mắc
cười
Văng vẳng chuông chiều luôn réo gọi
Bộn bề bổn phận mãi quào bươi
Lo toan dọn chỗ nơi hằng sống
Tranh thủ thời gian một kiếp người.
Cao Linh Tử