Trang

Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

LẤY EM ( Thơ vui)

Lấn thêm đô thị ruộng dần teo
Bán sức cu li phải chịu nghèo
Thiếu cỏ bò nuôi hoài chẳng béo
Dư người việc kiếm mãi không keo
Do trời định tuổi nhằm năm mẹo
Tại đất ra đời gặp tháng heo
Ngựa sắt cà tàng lê khắp nẻo
Lấy em chịu khó đạp xe đèo. 

Cao Linh Tử





Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013

ĐỘC ẨM

Từ lúc mảnh tiền cắn vỡ đôi
Chung đơn mỗi sáng chỉ mình thôi
Lặng nhìn nắng sớm sương và lá
Khẻ rót  trà xưa bóng với tôi
Vị đắng quen dần quên mất mát
Lời êm tắt hẳn hết chiêu mời
Dây dài giếng cạn thôi đành vậy
Xót nửa vườn hoang một cảnh đời.


Cao Linh Tử

Thứ Tư, 26 tháng 6, 2013

TỰ KỶ



 Đã mấy năm qua hụt hẫng đời
Thăng bằng cố giữ, mạng rong chơi
Vần thơ tìm ý quên sầu ám
Câu chữ qua ngày đổi khổ vơi
Lạm tiếng thày trò mươi tử đệ
Giao tình thi hữu bốn phương trời
Thời gian thuốc đắng chờ quên lãng
Canh cánh vàng thu  lá lại rơi.

Cao Linh Tử



Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

VỊNH BƯỚM




Con ơi chớ nên dông dài
Đừng như con bướm là loài chơi không
Con ơi nên hãy gắng công
Như con ong mật vốn dòng siêng năng...
                        Bài Ám độc lớp năm - Miền Nam 1957


VỊNH BƯỚM

Thành kiến người xưa bướm nhác lười
Suốt ngày bay lượn chỉ rong chơi
Rà rê cạnh mấy chùm hoa nở
Bấu víu nơi nhiều sắc nhụy phơi
Ai biết vòi kia siêng hút mật
Phấn nhờ chân nọ hảo sinh thời
Tung đôi cánh đẹp hồn thơ tỏa
Hồ điệp Trang Chu  để tiếng đời.


Cao Linh Tử

Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2013

MƯA ÁP THẤP

Áp thấp nơi nao động chỗ nầy
Cả ngày không nắng xám nhiều mây
Lưng trời u ám chim bay vội
Mặt nước lô nhô sóng nổi đầy
Lất phất mưa sa hơi lạnh tỏa
Sụt sùi giọt rớt lá buồn lây
Thân già trở gió mòn năm tháng
Cảnh mới giao mùa  nối tiếp quay.


Cao Linh Tử

Thứ Năm, 20 tháng 6, 2013

HOA ĐẠI TƯỚNG QUÂN





Rạng rỡ trang đài Đại Tướng Quân
Hương thơm ngào ngạt nở tưng bừng
Lá xanh vương mạnh to oai vệ
Hoa trắng pha mềm tím sáng trưng
Ong bướm nghiêng mình chưa dám động
Nhà thơ đắm mắt chẳng buồn ngưng
Góc sân nho nhỏ hồn thanh thoát
Tinh bửu ngôi thờ hiếu kính dưng.*

Cao Linh Tử
20/6/2013

*Tinh, khí và thần là tam bửu; hoa tượng trưng cho tinh.

Thứ Ba, 18 tháng 6, 2013

THƠ VUI

Mời họa
 LỚP  HỌC BÌNH  DÂN.
Trăng lên vang xóm học A Ê.
Đầu dãy cuối bàn tô nét C.
Thầy gắng dạy thêm câu chữ S.
Trò siêng chăm học tiếp vần B.
Thôn Tiền vài cụ khom lưng H.
Xóm Hậu dăm chàng, tay duỗi  T.
Góp sức xóa nhanh người đói Z.
Hết giờ vẫn cố viết thêm Đ
                                 Hiển Lê

Họa:

VỀ VƯỜN
Xin phát âm 8 chữ cuối các câu theo lối phát âm Việt Pháp (vd: C thì đọc là xê...)

Trường lớp miệt mài đít đã Ê
Học tài thi phận rớt bằng C
Người đông chồng bạc cần thêm S*
Tiền ít nhận phần phải chịu B
Mặt Nhật hai lần bôi hóa H
Ngày Công một bước bỏ thành T **
Điền viên canh tác vui là Z ***
Cay cú làm gì xổ tiếng Đ…

Cao Linh Tử
18/6/2013
* Quy tắc trong tiếng Anh, Pháp thì danh từ số nhiều phải thêm S
**Chữ nho: Chữ Nhật mà bôi bỏ ngang đầu và chân thì trông giống chữ H
                Chữ Công bỏ gạch ngang chân thì giống chữ T
*** Zach : tiếng Quảng Đông có nghĩa là số 1, là nhứt.

Họa 2:

Bằng cấp chả dùng đã ủ Ê
Nên giờ dây bắc lạc hò C
Mâm chiều nửa lít cùng đùi S
Bữa tối vài lon với lẫu B
Bà xã cười nhìn phu tướng H
Ông đờn than gảy ngón tay T
No say co gối cùng như Z
Tỉnh dậy sáng ngày lại đắp Đ
Cao Linh Tử

18/6/2013

Thứ Hai, 17 tháng 6, 2013

MUỘN





Ầu ơ… sông dài con cá lội biệt tăm
             Phải duyên chồng vợ ngàn năm cũng chờ
                                                               Ca dao

Như cánh diều cao quá muộn màng
Hoàng hôn bảng lảng nắng vàng tan
Nhành mai chưa cắm bình châu thổ
Cội trúc sắp rời nước thế gian
Đài nguyệt xem hoa chừng ngớ ngẩn
Sông tương nhặt lá lại bàng hoàng
Không duyên phải nợ âu đành phận
Sợ hẹn ngàn năm cũng trái ngang.


Cao Linh Tử

Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2013

CHUYỆN HÀNG XÓM

Vợ chồng cắn đắn chuyện không đâu
Mười mấy năm xa để khổ sầu
Con nọ lớn dần quên phụ tử
Tình kia dứt hẳn rã cau trầu
Giải buồn chai rượu làm bầu bạn
Ngả quỵ quan tài liệm bể dâu
Vuốt mặt quy hồi thôi nghĩa tận
Bây giờ nhang khói muộn mưa ngâu.


Cao Linh Tử

Thứ Tư, 12 tháng 6, 2013

TỪ BỮA CƠM CHIỀU

Bầm xoài ươm ướp nấm kho  tương
Chua ngọt vừa thôi khỏi chút đường
Bổ béo chỉ cần vuông đậu hủ
Ngon lành đâu đợi dĩa cơm sườn
Bữa chay đạm bạc thường an tọa
Lối hẹp cầu kỳ mãi khổ vương
Chơn đạo ta thiền trong ẩm thực
Còn hơn theo dấu lạc muôn phương.


Cao Linh Tử

Thứ Ba, 11 tháng 6, 2013

NHẠC TẤU BÌNH DÂN

Nghệ sĩ bình dân thật lắm tài
Tang ma đám cưới cũng hòa hay
Trống đàn dân tộc chơi tân nhạc
Khí cụ tây phương gảy loạn bài
Ca khúc lừng danh rao bán bánh
Âm giai bất hủ tấu làm chay
Phong trào bắt chước lan truyền rộng
Khổng Tử Mozart phải xá dài.


Cao Linh Tử

Thứ Sáu, 7 tháng 6, 2013

ĐỔI MÓN

CHUYẾN ĐÒ KHUYA



Chiếc đò chao nghiêng,máy nổ ròn rã,những hạt nước lạnh buốt bắn vào mặt ,tôi chợt tĩnh dậy,khẻ rùng mình,ngập ngừng kéo cao cổ áo
- đến đâu rồi em gái ?
- Gần đến cầu Đình trung rồi chú
Giọng nói êm dịu của người em gái nhỏ ngồi bên cạnh cất lên ấm áp dể chịu. Tôi chợt đánh thót; à thì ra là một cô gái lớn chứ không phải là cô bé như tôi nghỉ từ khi cô ta xuống đò ở Ba Sao, ngồi vào một chổ trống bên cạnh tôi như bao nhiêu lần đò chật chội khác. Buồn tay tôi quấn một điếu thuốc rê, se lên môi, ánh lửa chập chờn yếu ớt của quẹt máy không đủ soi rỏ khuôn mặt của người con gái quê Đồng Tháp.Phì phèo vài hơi thuốc, tôi tĩnh hẳn.
-Em gái đi chợ bán gì thế ?
-Không có bán gì ạ chú, cháu đi may.
- Thợ may à ?
- Dạ.
- May ở tiệm nào ?
- Tiệm may ở trong chợ cá.
- Tiệm gì ? tôi không biết?
- Giữa hai quán cafê có đường hẻm, trong ấy có nhà may.
- Nhà sáu Trang phải hôn ?
- Dạ
Tôi chợt mĩm cười xoa càm,những cọng râu cưng cứng, nham nhám châm chọc trên đầu ngón tay.
Lạ nhỉ! dường như các cô thích gọi mình bằng chú hơn là anh ! có lẻ thế,già rồi ! Ngoài kia trời hãy còn khuya, trăng mười chín nghiêng nghiêng bên bờ lạch,hàng cây rủ mình thắm sương lạnh
- Em gái trọ và may ở nhà chị sáu Trang à ?

-Không, đó chỉ là nhà dạy may, cháu trọ ở nhà người quen gần đó
- Thế nhà em ở đâu ?
- Ở Ba Sao,cách chợ khoản bảy trăm thước
Rỏ mình lẫn thẫn, thì cô bé xuống đò ở đây mà !
-Em gái tên gì ?
-Cháu tên Lan nhưng ở nhà tên Thành.
- Hai bác còn đủ chứ?
Tôi hỏi một câu thừa thãi giống như lối xả giao thông thường của bao nhiêu trai làng quê khác mà tôi cóp được sau bao năm làm bộ đội ở bưng biền .
-Dạ còn đủ .
Tôi phì cười ,tại sao lại hỏi gia đình người ta nhỉ ?.Anh chủ đò lừng lững đi đến thu tiền .Tôi lặng lẽ cho tay móc bóp .
-Chú để cháu trả tiền đò cho chú luôn nghe ?
-Thôi cô em ạ!Nhưng tôi vẫn ngượng ngùng khi cô bé nhanh nhảu trao giấy năm đồng dưới ánh đèn pin và nhận tiền thối lại .Tôi mỉm cười ngộ nghĩnh cho cô bé .
-Mới quen đây ,cô em làm tôi ái ngại !
-Có gì đâu chú .
Dù ngượng ngùng song cũng hơi mên mến cô gái nhỏ mới quen này
-Bé Lan cho tôi gởi tiền đò lại (vừa nói tôi vừa trao tiền sang )
-Chú cất đi ,chút đỉnh mà chú
Im lặng thừa thãi ,tôi ngập ngừng cho tiền vào túi buột miệng tôi cũng nói một câu thừa thãi .
-Chị Sáu Trang về dự đám cưới mấy hôm nay chẳng biết về chưa ?
-Chắc chú ở nông trường hở ? -Tôi ở nông trường ,bé Lan có quen ai ở đó không ?
-Có quen anh Huyền ,anh Nghĩa ,chú biết hôn ?
Biết,thế bé Lan có thường xuống đó chơi không ?
-Cháu chỉ xuống có một lần ,ở chỗ ông Ba Châu,chú biết ông Ba hông ?Dù không biết ai nhưng tôi cũng bảo biết
Đò máy vẫn chạy nhanh qua mấy đoạn đường quanh co.Đêm hãy còn khuya .Trong bóng tối lập lòe đôi ánh lửa trên môi ,gió hắt vào mặt từng cơn gió lạnh .Tôi kéo cao cổ áo ,chăm chú nghe chuyện của cô bé với giọng nói ấm áp như quen thân từ nhiều ngày
Lan là một cô gái sinh ra ở đồng nội ,nhà em có đồng ruộng mênh mông trải rộng tận chân trời ,có con kênh dài thẳng tắp .Thời ấu thơ em đã biết sống ở đất Sài Thành .Chiến tranh khốc liệt .quê cem điêu tàn ,em và gia đình tản cư về thị xã với đầy đủ tình thương gia đình ,hai chị ,ba em …Lan học và trở thành thợ may ở đó .Nhìn cách phục sức và lối nói văn vẻ chứng tỏ em cũng có mớ vốn` học thức kha khá dù em cố ý không cho tôi biết em đã học xong chương trình lớp mấy ,xã giao rộng và gia đình cũng chắc gia giáo lễ nghi .Bây giờ hết giặc ,gia đình em trở về đất cũ ,sống bằng nghề ruộng nương cần cù .
Giọng nói của Lan đều đều và ngưng bặt khi đò sắp rẽ khúc quanh sau cùng :
-Lan thứ mấy trong gia đình ?
-Dạ ,cháu thứ tư
-Vậy chắc ông bà thân già lắm ?
-Dạ ,cũng già rôi
-Ông già sáu mươi tuổi chưa ?
-Mới năm mươi mấy hà chú
-À !ra vậy Lan cũng lớn tuổi rồi .Bao nhiêu hở Lan ?
-Dạ hai mươi mốt
-Ở nhà tôi cũng có đứa em gái út cỡ tuổi bé Lan
-Vậy chú đáng anh Lan ,Lan gọi chú bằng anh nghe
Tôi phì cười khi cô bé hỏi tôi có vợ chưa ?Tôi khẽ lắc đầu .Trong bóng tối tôi không nhìn rõ được đôi mắt của Lan để hiểu em nghĩ gì trong ấy ?Im lặng ,tôi thoáng buồn khi nghĩ đến phận mình mỗi khi có ai hỏi đến chuyện vợ con và cơ nghiệp của mình .Có gì đâu khi mình còn trang trải chuyện đời bằng hai bàn tay trắng .lao động đổi ngày hai bữa cơm và số tiền thù lao hàng tháng không đủ hút thuốc rê .Nói gì đến chuyện vợ con !Mình có yêu ai cũng chỉ để văn nghệ mà chơi ,tô điểm cuộc đời thêm ướt át mà thôi .Tình thì buồn ,vận mạc còn buồn hơn . Hôm nay vô tình quen cô gái trên chuyến đò khuya, đò khuya y như những chuyện tình ô tô buýt mà đôi khi tôi đã chứng kiến những mối tình cảm vương vãi dọc đường khiến mình vui vui một thời gian ngắn. Bến đỗ rồi việc ai nấy biết, đời ai nấy sống, mấy khi mình gặp lại cố nhân.
Lan mời tôi khi nào về Cao Lãnh công tác tiện dịp ghé chơi, tôi ừ ào và mời lại lúc nào rãnh có về thăm nhà thì xuống Động Cát chơi một chuyến. Cô bé không gọi tôi là chú nữa. Tôi xoa càm vẫn những cọng râu lười cạo, đôi môi cười mấp mái. Cô bé hay nhỉ! Có cô em gái như thế này mình cũng vui vui. Tôi sực nhớ lại chuyện năm nào, xa lắm rồi, trên con kênh lững lờ trôi về một phương ấy đã vương vấn trong lòng tôi một nỗi buồn man mác. Gần mười năm rồi cảnh vật hãy còn y nguyên, vẫn khung trời mờ sao, vẫn hàng cây rũ bóng mà người thì đã đổi thay nhiều rồi. Mình sắp già, tâm hồn đã chai sạm với gió sương, đường đời hãy còn chông gai khó mỏi mà mình đi tìm mãi mà chẳng thấy bóng vinh quang.
Lan giã biệt tôi ghé bến chợ, đò rời bến, tôi nhìn theo bóng dáng bé nhỏ mà nghe lòng mình lao đao niềm lưu luyến…
Đèn đêm tàn rồi, kỉu kịt hành trang trĩu nặng đôi tay, đường về nhà xa hun hút. Đặt hai túi xách bên vệ đường, ly cà phê đen sánh , khói thuốc miên man, tôi hình dung lại những lần ghé qua nhà chị Trang, xem cô thợ nào là Lan đâu? Sao hồi ấy mình không để ý một chút xem sao? Không tài nào nhớ nỗi. Dường như những lúc đò không có Lan, chỉ có Tuyết, một cô em dí dỏm tiếp chuyện mình.
Nghĩ đến Lan và nếp sống của em chợt nhớ một lời nhạc buồn của Vũ Thành An:”
…Đời người con gái cũng cần dĩ vãng
Mà em tôi chỉ còn tương lai…
Không biết Lan có dĩ vãng như nhiều cô gái đẹp khác không? Lạ nhỉ! Tại sao mình nghĩ đến điều ấy khi mình và cô em chẳng có gì liên hệ, chẳng lẽ chỉ một chút mến qua, lần quen đơn giản mà mình vương vấn sao? Biết nay mai mình có đủ hăng hái đi tìm thăm cô nàng không? Hoặc giả cô nàng có còn nhớ đến một kẻ hoàn toàn xa lạ vô tình kể nhau nghe dăm ba câu chuyện vui giết thì giờ trong khi đường xa chưa tới bến? Có lẽ cô nàng không còn nhớ mình tên gì cũng nên.
Dù chuyện ấy ngày mai như thế nào, tôi không thể nghĩ tiếp nhưng tôi thầm cảm ơn cô gái nhỏ dễ thương đã cho tôi những phút giây ấm áp, một cảm giác mơn man mà từ khi đời tôi tuột dốc ngỡ sẽ không còn có được lần nữa bởi mình đã chấp nhận cuộc sống giản dị cô đơn thấp kém nhất…
- Chú có dịp nhớ ghé qua nhà cháu chơi, cách chợ Ba Sao bảy trăm thước hỏi tên Lan hoặc Thành thì ai cũng biết.
Nhưng làm sao biết được tôi có dịp hay không ?...
Nơi nhà chị Trang cũng có đôi ba kẻ biết tôi, có có thể hiểu một cách mơ hồ cuộc sống của tôi. Qua những người đó có lẽ Lan cũng sẽ hiểu mơ hồ cuộc sống lông bông lãng mạn của tôi, và cô bé sẽ nghĩ mình như thế nào nhỉ?
Đời lính nhiều chuyện buồn vui, hôm nay đây buồn tay viết vài trang hồi ký để mình đánh dấu đời thêm một lần cảm xúc, và cô gái nhỏ tên Lan sẽ nghỉ yên trong tiềm thức bằng những kỉ niệm nho nhỏ đẹp phơn phơt như một loài hoa tím của đồng nội không tên tuổi, không sắc hương nhưng lắm lúc cũng gây trong lòng người lữ thứ một chút bàng hoàng, một thứ tình lân lân trong sáng.
Thêm một lần nửa cảm ơn người con gái nhỏ mang tên “LAN”.

Mến tặng Lan, cô em gái đã cho tôi một cảm hứng bất ngờ trong những ngày cô quạnh.

Cao Linh Tử
Vào đông 1978

Thứ Tư, 5 tháng 6, 2013

VỊNH CON CÓC



Ăn bờ ngủ bụi chả cần sang
Bước nhảy ngao du khắp xóm làng
Áo rộng xù xì trông gớm ghiếc
Mắt to lồ lộ liếc nghênh ngang
Tiếng kêu phong vũ  thiên thì ứng
Miếng võ Hà Mô Ngũ Bá hàng
Danh trấn Thiền Thừ oai nguyệt điện
Trần gian món nhậu bỗng cười khan.


Cao Linh Tử

Thứ Hai, 3 tháng 6, 2013

VỊNH CÂY HÀNH



Nhọn đầu thon bụng kéo dài thân
Vạch đất đâm lên chiếm giữ  phần
Phật tử không dùng ngừa loạn ý
Thiền môn kiêng cữ tránh tan thần
Mùi hương trợ giúp bao đầu bếp
Nghĩa chữ diễn bày những bước chân
Rẫy bái dụng Hành canh ngắn hạn
Cần cù vun xới cũng an bần.


Cao Linh Tử

Họa:

Cái kiếp hành hương tỏa ngát thân
Lũ rau giữa chợ cũng dè phần
Thân tình quán xá chìu thực khách
Cấm kỵ chùa chiền ngại thánh thần
Thơm thảo phụ gia tô phở ngậy
Mướt xanh tô điểm món giò chân
Ăn nhiều giải cảm mà hăng tiết
Nội trợ thân quen mặc phú bần 
CHúc Thầy luôn khỏe mạnh và an vui


Phạm Ý Nhi



Họa:

Lá nhọn bụng dài dọc cả thân
Hành hoa công dụng đủ thành phần
Giải hàn rễ nấu cùng sen ngải
Hòa nhiệt khí thông quả thuốc thần
Yến trộn hấp cây tan mỏi gối
Cháo dùng thêm vị bớt run chân
Nhà nông ưng dụng mau thu hoạch
No đủ từ lâu hết khó bần .


Nguyệt Anh