ÔI THÔI RỒI NỒI XÔI là 5 vần thơ mà từ xưa nay rất nhiều người làm đề sáng tác, tôi đã nghe thơ loại này từ thuở nhỏ, nay nhân 1 người bạn mời họa , cộng với 1 sự kiện gây ấn tượng vừa xảy ra khá ngộ nghĩnh,
Nên có bài:
GHEN
Ớt già cay dữ quỷ thần ôi !
Có lẽ từ nay giải nghệ thôi
Nho nhỏ nhà thơ chưa nói dứt
Đùng đùng ngọn lửa đã thiêu rồi
Tàn tro ông viết đong lưng thúng
Nước mắt bà ghen đựng một nồi
Lệnh cấm thi ca giơ thẻ đỏ
Vái thầm bỏ được cúng chè xôi.
Cao Linh Tử
Mời các bạn họa chơi.
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaứ thèm
XóaLọ nước mùi ni có vẻ ôi
Này đừng tiếc nữa đổ đi thôi!
Không đâu! dưa góp còn phơi đấy
Này nhé! tỏi ngâm sắp cạn rồi
Bao độ táp dầu lo dọi bếp
Mấy phen ngâm dấm ới hàn nồi?
Cấm vừa... còn có người tuân lệnh
Quá lắm... ứ thèm thịt lẫn xôi!
Thôi mà
XóaDấm chua quá thể! ối giời ôi!
Bao tử của ai đến thủng thôi!
Ham khế, xót me đang chín dở
Quên xoài, lờ cóc đã vàng rồi
Văn thơ trăng gió ông hai thúng
Cơm gạo mắm tương vợ một nồi
Đã biết nghiệp duyên là kiếp nạn
Thôi mà... nếp đã nấu thành xôi!
Chuyện nhà hàng xóm
Trả lờiXóaVừa sang nghe tiếng "Ối chồng ôi!"
Đến nước này thì bỏ quách thôi
Mấy tập cho ai còn chửa cạn
Vài câu tặng vợ đã khô rồi
Cơm nhà sốt dẻo lùa lưng chén
Phở quán hôi ê húp cả nồi
Sáng tối thẩn thơ cùng tửu nguyệt
Cô nao chịu rước tạ gà xôi
Bài họa không kém phần dí dỏm, cảm ơn Hoài Niệm
XóaGhen tuông chỉ khổ mụ nhà ôi.
Trả lờiXóaĐỏng đảnh chút chơi,có thế thôi
Bà phỏng bạc đen ,đời rứa được
Tôi từng chung thủy,tuổi ni rồi
Ngày lang bang "phở"- khua đáy khạp
Tháng kiệt cạn "lương"- lũng đít nồi
Giao cảm hò vè sang sẻ ý
Ai nào chịu đấm lĩnh phần xôi... ?
Ghen mà thái quá hại nhà thơ
XóaTóc đã sương pha có lúc khờ
Xui xẻo hết thời bà đổ lửa
Tan tành bản thảo cụ quê cơ !
lâu rồi mới ghé thăm anh tôi...
Trả lờiXóaLT nhớ hay đã quên rồi....
người em gái nhỏ miền cao..ấy
chiều nay mưa ướt một khoảng trời...
............
em ghé thăm anh trai ...chúc luôn vui nhé anh...
Dễ gì quên được nghĩa em tôi
XóaGác bút vì chưng máy hỏng rồi
Cảm động mấy lời ai trách ấy
Làm mưa rơi mãi xám khung trời...!